Thứ Sáu, 21 tháng 5, 2010
Chiều Phố Gió
buổi chiều đi lên con dốc
thả ưu tư xuống chân đồi
thấy mình vẫn là cô nhóc
già hơn chút đỉnh mà thôi
quanh đây vẫn mùa đông trắng
gió lên vi vút muôn đời
người lung linh như giọt nắng
luồn qua kẽ tay rong chơi
ta buồn rồi ta quên mất
như đông rồi cũng qua mùa
có những niềm đau rất thật
hóa thành cổ tích xa xưa
chuyện kể một ngày phố gió
mây theo ta xuống chân đồi
có người vẫn là cô nhóc
bước chân vào đời buồn vui
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét