Tháng 4 về…
Gió hát mùa hè, nắng nhẹ nhàng, mây trắng nhẹ nhàng… có lẽ đã trôi vào giấc mơ nào xa lắm. Nắng tháng 4 dẫu không oi nồng như tháng 7 nhưng gắt gỏng như bà cô già nóng tính một mình bươn chải cả buổi ngoài đường mà về nhà không có một bóng đàn ông để bà than vãn, nũng nịu hay kể lể, càm ràm. Thế gian như một lò nướng khổng lồ, tất cả bị quăng vào đó không thương tiếc, có táo tác ngược xuôi thì cũng loanh quanh trong cái túm nhỏ xíu, ngột ngạt ấy mà thôi.
Nắng tháng 4 thắp lửa bừng bừng. Cỏ cây tưởng như héo khô dưới chảo lửa ấy, nhưng không, một sức sống mới, hừng hực, viên mãn ồ ạt tuôn trào, cũng bất tận và tràn trề như mặt trời tháng 4 không khi nào ngừng rót nắng.
Không biết nắng tháng 4 màu gì mà diệu kì đến vậy.
Chắc là nắng màu đỏ. Nắng đưa nhát cọ chấm phá lên cành phượng èo uột, lập tức phượng bừng lên sắc thắm mùa hè. Mới hôm qua chẳng ai buồn để ý đến sự có mặt của cây phượng ốm yếu ấy, vậy mà sớm nay mấy cô cậu học trò không ngớt xuýt xoa. Hè rồi, hè rồi. Sắp thi tới nơi. Trời ơi, bài nhiều quá, làm sao học kịp? Phượng ơi, đừng nở, ta đã kịp nói gì với nhau đâu mà thời học sinh sắp thành quá khứ mất rồi…
Chắc là nắng màu hồng cánh sen. Dịu dàng, e ấp nhưng không hề vờ vịt kiểu “Em mà đẹp gì”, sen lặng lẽ tỏa sắc khoe hương. Sen không cần biết người ta tôn mình là hoa của bậc quân tử, là biểu tượng của sự thanh cao. Sen hồng cũng không mảy may ganh tị khi chỉ mình sen trắng đi vào ca dao: Trong đầm gì đẹp bằng sen/ Lá xanh, bông trắng, lại chen nhị vàng… Sen cũng chẳng thèm tủi thân khi hiếm người dùng cái màu magenta của mình vì sợ bị chê là quê mùa. Mặc! Sen cứ từng ngày gom nắng lại để tô thắm thêm cho những cánh hoa lung linh bóng nước. Màu hồng của hoa tương thích lạ kì với màu môi cô thôn nữ hái sen. Trời càng nắng, đôi má cô càng ửng hồng lên, cái màu hồng tươi tắn, mặn mà, căng tràn thanh xuân mà không một loại phấn đắt tiền nào sánh được.
Hay là nắng màu vàng? Nắng treo lên cành cây hoàng hậu từng dải hoa rực rỡ. Hoa tuôn chảy như một dòng suối quý giá đổ từ tiên giới. Hoa phất phơ như tấm rèm che trong cung cô công chúa kiêu kì. Tôi vẫn gọi hoàng hậu là mai của mùa hè. Quanh năm, người ta quên mất nó, cho đến khi ngỡ ngàng trước sắc hoa. Nếu mai của mùa xuân cần lặt lá, cần khí trời se lạnh cuối năm để đơm bông thì hoàng hậu chẳng cần gì ngoài cái nắng tháng 4 gay gắt.
Cũng có lẽ nắng màu tím. Lạ thật, chói chang thế mà nắng lại quá đỗi dịu dàng khi ẩn mình trong cành bằng lăng cuối phố. Màu tím bằng lăng mênh mang nhiều sắc độ, lúc nồng nàn, khi thoảng nhẹ, lúc man mác một nỗi buồn vô cớ… Nhưng sắc tím nào cũng khắc khoải, thủy chung, để mỗi buổi chiều bao nhiêu kẻ chen chân trong dòng người đông đúc mà mắt chẳng thấy gì ngoài mong manh tím ngát. Dường như bằng lăng là hoa của mùa thu đến sớm giữa hè. Tựa cô gái lần đầu hò hẹn, bằng lăng nôn nao, hồi hộp tới trước thật lâu, để rồi bẽn lẽn, ngượng ngùng nhớ lời mẹ dặn rằng con gái không nên làm thế. Vậy là bằng lăng cứ tím, tím bồi hồi, tím nhớ thương, chờ đợi, tím cả một khoảng trời hạ nồng đượm hương hoa.
Mà hình như nắng màu trắng. Nắng mơn man cánh hoa loa kèn thanh khiết, nắng đắm say bên nhụy vàng, thưởng thức trọn vẹn mùi hương dịu ngọt. Tháng 4 rực rỡ ngàn hoa khoe sắc, nhưng màu trắng không hề “chìm” mà càng nổi bật hơn. Loa kèn quyến rũ với vẻ đẹp tinh khôi, giản dị mà sang trọng, thanh tao đến thánh thiện mà không hề xa lạ với cõi hồng trần. Hoạ sĩ Tô Ngọc Vân quả rất tinh đời khi chọn loa kèn để sánh cùng thiếu nữ trong bức tranh “Bên hoa huệ” nổi tiếng của mình. Loa kèn đằm thắm đầy nữ tính. Không khí tháng 4 mát lành hơn khi hoa chúm chím đong đưa, cũng như phụ nữ đến với cuộc đời là để xoa dịu những đắng cay chua chát.
Có lẽ nắng màu xanh. Cỏ cây mượt mà hơn trong tấm áo đậm đà. Từng chiếc lá óng ánh trong nắng, phô bày hết diệp lục trong mình để dệt tấm thảm nhung làm nền cho hoa thỏa sức khoe hương sắc nõn nà.
...
Tôi hoài công tìm màu nắng tháng 4. Cho đến khi nhận ra nắng không giản đơn là một sắc màu. Nắng là chàng họa sĩ mang quyền năng tối cao của tạo hóa. Nét cọ tài hoa của chàng vung đến đâu, nơi đó lập tức khoác lên tấm áo bừng sáng gọi hè.
Tháng 4, tháng của nắng chói, của oi nồng, của khô ran cháy bỏng.
Tháng 4, tháng của gió nõn, đài tơ, hoa cười, lá hát.
Tháng 4, tháng của gắt gỏng và dịu êm, của lửa bỏng và suối nguồn, của phừng phừng và đằm thắm.
Có nắng nào như nắng tháng 4?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét