Powered By Blogger

Thứ Sáu, 21 tháng 5, 2010

“Có những điều...em ghét!”

Cô em gái nhỏ của chị! Lớn hơn em bảy tuổi, sống cùng nhau dưới một mái nhà trong sự bảo bọc của ba mẹ, chị biết rằng có rất nhiều thứ làm em “Ghét cay ghét đắng”, có những thứ em ghét có lý do và có những điều em nói là “Tự dưng cảm thấy ghét, thế thôi!”…

O0O

Em nói “Em ghét đi đâu vào lúc trời mưa”. Nhưng em có hình dung được trong cơn mưa bất chợt trên phố, giữa dòng người nhốn nháo tìm chỗ trú mưa thì vẫn có bóng một người phụ nữ băng băng trên con đường quen thuộc về nhà. Mặc cho những hạt mưa theo gió như quất vào gương mặt cằn cỗi, nước mưa thấm đẫm trên vai áo, người phụ nữ chỉ kịp vội vàng dừng lại ven đường mua ít rau. Về đến nhà, chưa thay bộ quần áo khô, người phụ nữ ấy liền phải vào bếp nấu nướng trong khi đôi tai lắng nghe theo tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ đang nhích dần những kim giây trên góc bếp. Và mỗi ngày, đúng 11 giờ trưa là em lại rời khỏi chiếc máy tính rồi chạy xuống phòng ăn quen thuộc nơi mâm cơm đã sẵn sàng. Ngày qua ngày như vậy, đó như là một thói quen của em và cho dù có bận bịu thế nào thì chưa bao giờ mẹ về nhà trễ giờ chuẩn bị cơm cho em đi học buổi chiều.

Em nói “Em ghét ngồi trên chiếc xe 50 cũ rích mỗi khi mẹ chở em đến trường”. Nhưng em có biết chiếc xe ấy là tài sản lớn nhất lúc ba mẹ cưới nhau. Chiếc xe đã là bạn đồng hành tin cậy nhất của mẹ những buổi chợ sớm tần tảo bán buôn kiếm thêm thu nhập lúc chị còn nằm trong bụng mẹ và lúc em chưa ra đời. Chiếc xe gắn bó với mẹ một khoảng thời gian còn dài hơn cả quãng đời từ lúc chị em mình được sống bên mẹ. Tuy màu sơn đã phai, tiếng nổ đinh tai nhức óc nhưng chưa bao giờ tự dưng dừng lại giữa đường để chị em mình phải đi bộ về nhà. Thế nên, em đừng hỏi tại sao mẹ vẫn không chịu học thi bằng lái để đi những chiếc xe tay ga đời mới chở em đi học cho giống với chúng bạn như mong ước của em.

Em nói “Em ghét nhất là sự chờ đợi”. Nhưng em có nhớ những ngày cuối đông giá rét, chị thường đi học ngoại ngữ về sớm nên chờ để đón em ở trước ngõ nhà cô giáo dạy thêm. Trời lạnh khiến chị phải xuýt xoa cho hai bàn tay vào túi áo bông. Xung quanh chị toàn là phụ huynh cũng đang chờ con đi học về, có người vừa đi làm về nên trong bụng còn chưa có hạt cơm nào, có người vội đến rồi thở phào nhìn thấy lớp học chưa tan vì sợ con đứng đợi ngoài đường bị cảm lạnh trong khi trên người họ vẫn chưa kịp mặc thêm chiếc áo ấm, có những bà mẹ kĩ càng chuẩn bị cả khăn quàng cổ và găng tay để chốc nữa mang vào cho con. Sương đêm quánh đặc khiến chị khó thở nhưng xung quanh chị dường như ấm dần bởi tiếng trò chuyện râm ran của các bác xen lẫn niềm tự hào vì thành tích học tập của con cái. Thời gian đứng chờ dưới tiết trời khắc nghiệt như ngắn lại phần nào khi sự chờ đợi mang niềm tin và mục đích lớn lao cho tương lai tươi sáng của một thế hệ mai sau.

Em nói “Em ghét ai đụng vào đồ đạc riêng tư của em”. Nhưng em có bao giờ để ý rằng chiếc khăn mặt thơm phức mùi nước xả treo trong phòng tắm là do mẹ đã mang vào. Và sao em vẫn thản nhiên khi chiếc bàn học hôm qua còn đầy vỏ kẹo hay snack hôm nay đã sạch sẽ, tập vở ngăn nắp. Những bộ quần áo xếp gọn gàng trong tủ cũng do một tay của mẹ. Và cả bộ đồng phục phẳng phiu mà em mặc đến trường mỗi ngày cũng nhờ mẹ tranh thủ thức đêm để ủi cho em. Đến những chiếc tất chân em mang có khi không đủ đôi thì em cũng nhốn nháo hỏi từng người rồi nhờ mẹ tìm giúp…

Em nói “Em ghét ăn cá chiên”. Và cả nhà đều biết thế nhưng em có hiểu rằng để bữa ăn hôm ấy có hai món cá kho và cá chiên thì mẹ đã phải nấu làm hai lần. Cho dù hôm ấy cả bữa cơm của chúng ta chỉ có hai con cá thì mẹ cũng chiên một con cho ba và kho một con cho em. Mẹ sợ em ăn cơm không ngon miệng và sợ cả cái tính hay dỗi hờn, không thích là bỏ cơm của em sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe dành cho học tập.

Em nói “Em ghét đi siêu thị với ba khi ba đang mặc trên người bộ quần áo công nhân bạc phếch, mang đôi dép cao cu không quai hậu và đội chiếc mũ công nhân màu vàng cũ kĩ đến mức lúc gửi đồ siêu thị còn không nhận”. Nhưng sao em không nghĩ rằng chiếc mũ ấy đã che mưa nắng cho ba cả ngày trời nơi công trường bụi bặm, bộ quần áo nhàu nát đó đã giúp ba ấm áp những khi phải rời khỏi nhà từ buổi sớm đi làm để kịp tiến độ công trình trong khi chị em mình còn đang ngủ ngon lành bên những chú gấu bông và đôi dép cao su bao năm theo bước chân ba đã che chở cho đôi chân tránh biết bao mũi gai trên những con đường đầy sỏi đá. Lẽ ra, thời gian buổi chiều ba cần được ở nhà nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt nhọc thì ba lại tranh thủ chở con gái cưng đến siêu thị. Em sải bước vòng quanh để tìm món đồ ưng ý nhất trong khi bước chân ba ngày càng rã rời và cuối cùng thì ba cũng tìm được một góc ngồi chờ để em tha hồ chọn lựa mà không một lời hối thúc.

O0O

Em của chị còn bé nên những hành động hay lời nói chỉ đơn giản như suy nghĩ của em. Chị nghĩ rằng, khi đọc xong những dòng này có lẽ mặt em sẽ phụng phịu, nước mắt em sẽ rơi với bao suy nghĩ khiến em mệt đầu, nhưng chị tin đến lúc đó em sẽ hiểu được thế nào là “Tình yêu thương thực sự!”. Bởi vì ý nghĩa lớn lao của tình yêu còn nằm trong cả sự chấp nhận, sẻ chia và lo lắng không mong được đền đáp. Người ta có thể làm được những điều mình không thích một cách vui vẻ nếu việc làm đó mang lại lợi ích cho người mà họ yêu quý nhất. Và chắc chắn rằng “Có những sở thích riêng của bản thân đôi khi là ích kỷ” và “Có những niềm hạnh phúc bắt nguồn từ sự hy sinh”.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét