Thứ Sáu, 21 tháng 5, 2010
Chiều Phố Núi
Buổi chiều lang thang con dốc
Hoàng hôn chết giữa chân đồi
Trời buồn tự dưng than khóc
Mưa phùn thoáng qua tim côi
Ai đi về nơi xứ khác
Ôm theo vạt nắng dịu nồng
Cho mưa phùn rơi man mác
Tình người bỗng hoá mùa đông
Mưa rơi rồi mưa cũng tắt
Khác gì vạt nắng người mang
Tình yêu là một khoảnh khắc
Cho hai kẻ đến vội vàng
Tháng năm đi về phố núi
Rừng xanh bỗng cỗi cằn già
Hơn hai mươi đời gió bụi
Đi về cũng chỉ mình ta !
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét