Cỏ bốn cánh tượng trưng cho hạnh phúc… Những điều một người không thuộc thời đại này đã nói… Nhưng niềm tin thời nào chẳng giống nhau.
Tôi tin.
~~~***~~~***~~~***~~~***~~~***~~~
Tôi hỏi người “Thế nào là hạnh phúc?”
Người ngẩng nhìn trời. Lặng im.
Tôi hỏi lão “Thế nào là hạnh phúc?”
Lão trố mắt nhìn tôi. Lắc đầu.
Tôi nằm xuống cỏ. Mùa xuân. Trời xanh. Mây trắng. Cỏ rì rào đùa với gió.
Hạnh phúc là gì?
Tôi hỏi gió. Gió mải mê thổi.
Tôi hỏi nắng. Nắng lơ đãng buông.
Tôi hỏi sông. Sông lặng lờ trôi.
Tôi hỏi hoa. Hoa thản nhiên bay mãi.
Hạnh phúc là những gì chúng ta không biết?
Cỏ bốn cánh vẫn xanh. Xanh biếc.
Tay nắm ngập ngừng. Buông.
Nếu không biết thế nào là hạnh phúc, hái để làm gì?
Có thể, có ai cần nó hơn?
Có thể…
Người vẫn nhìn trời. Gió bay và nắng buông. Óng lên sắc xuân rực rỡ.
Màu trời và màu mắt người hợp thành sắc cỏ bốn cánh xanh.
Xanh biếc.
Đêm sương. Nắm lá cỏ bốn cánh áp vào tim.
Tôi mơ... Một lần hạnh phúc.
~~~***~~~***~~~***~~~***~~~***~~~
Mùa hạ. Mưa dệt qua sắc nắng. Trong veo.
Cầu vồng bảy sắc nghiêng nghiêng. Đi qua cầu vồng tới bến bờ hạnh phúc.
Ai nói? Ai tin?
Tôi hỏi người “Làm sao bước tới được cầu vồng?”
Người nhìn tôi. Không nói.
Tôi hỏi lão “Làm sao bước tới được cầu vồng?”
Lão bực mình quát lên. Không thể.
Tôi ngẩng nhìn trời. Bóng lá xanh đan qua màu bảy sắc. Trong veo giọt nắng trên mưa.
Làm sao nắm lấy hạnh phúc?
Tôi hỏi chim. Chim rúc vào cánh tránh mưa.
Tôi hỏi mây. Mây trút mình thành nước.
Tôi hỏi cỏ. Cỏ uốn mình đón mặt trời.
Tôi hỏi mưa. Mưa lặng thầm rơi.
Hạnh phúc là những gì chúng ta không có được?
Cầu vồng mong manh. Tan nhòa trong nắng.
Mưa long lanh ướt mi. Cay.
Cầu vồng xa, rất xa. Nhưng người gần, rất gần.
Chỉ là… với tay không tới…
Chỉ là…
Người nhìn tôi. Vội vã mỉm cười giấu lệ nhòe tan trong mắt.
Giọt nước ánh lên sắc nắng mềm. Thành sắc cầu vồng bé xíu. Long lanh.
Tôi yêu...
Ngày mưa. Tôi chỉ cho người cầu vồng bảy sắc.
Sẽ có một ngày… Tôi bước đến được cầu vồng…
~~~***~~~***~~~***~~~***~~~***~~~
Mùa thu. Lá rời cành. Vàng hiu hắt.
Lá rơi nhuộm tím khoảng trời cao. Nắm lấy mà vẫn rơi, rơi mãi.
Nước mắt ai? Cho ai? Vì ai?
Tôi hỏi người "Làm sao giữ lại được lá vàng?"
Người cúi nhìn nước chảy. Âm thầm.
Tôi hỏi lão "Làm sao giữ lại được lá vàng?"
Lão buồn buồn quệt tay ngang mắt. Lặng câm.
Tôi đứng trên đỉnh núi. Lá rơi nhuộm tím một khoảng trời. Hoàng hôn buông.. Mong manh nắng cuối ngày.
Làm sao giữ được hạnh phúc?
Tôi hỏi cây. Cây rùng mình trút lá.
Tôi hỏi sóc. Sóc ôm hạt dẻ chạy về hang.
Tôi hỏi thời gian. Thời gian đã đi không trở lại.
Tôi hỏi khách bộ hành. Khách vội vã quay lưng.
Hạnh phúc là những gì chúng ta không giữ được?
Lá vàng rơi. Dệt mùa vàng bằng sắc úa.
Mùa gió bay qua. Chút sương tan, chút bụi mưa nhạt nhòa giăng. Dòng sông trôi qua những ngón tay...
Nếu không giữ được hạnh phúc, có để làm gì?
Có đau không khi giấc mơ tan biến?
Có đau không?
Người vuốt tóc tôi. Bụi thời gian đã hoen mờ ký ức. Xanh vàng xanh. Bước chân gió khẽ khàng.
Mắt người nhạt hơn màu lá, sáng hơn màu hoa, tươi hơn màu của gió.
Tôi vẫn mơ…
Chiều gió. Nắm tay người đón lá.
Tôi đong… Từng ngày hạnh phúc…
~~~***~~~***~~~***~~~***~~~***~~~
Mùa đông. Tuyết mênh mông trắng. Trắng hanh hao.
Tuyết sẽ lấp đi tất cả qúa khứ. Tuyết sẽ chôn đi tất cả những ký ức xa rời. Ai đó đã có lần từng nói.
Tôi đau.
Tôi hỏi người "Người có nhớ tôi không?"
Người nhắm mắt quay đi. Rất xa.
Tôi hỏi lão "Người có nhớ tôi không?"
Lão nức nở khóc thầm. Câm nín.
Tôi bay lên trời cao. Màu trắng đục loãng tan. Trời và đất như hòa làm một. Những bông hoa nhỏ xíu lả lả bay... vùi lấp...
Làm sao nhớ được hạnh phúc?
Tôi hỏi tuyết. Tuyết đóng xuống càng dày.
Tôi hỏi băng. Băng co mình trong hơi lạnh.
Tôi hỏi trăng. Trăng nghiêng mình khuyết nửa.
Tôi hỏi sương. Sương giăng mờ suốt những con đường.
Hạnh phúc là những gì chúng ta có thể lãng quên?
Tuyết vẫn rơi. Màu phai phôi đắp lên ngày héo úa.
Chạm vào người. Người vẫn chẳng hề hay.
Người có nhớ tôi không, dẫu thời gian sẽ qua như dòng sông không ngừng chảy mãi?
Nếu không… gặp để làm gì?
Làm gì?
Người đi vào màu của tuyết sương. Nắng trắng nhạt nhòa tan vào cuối ngày lạnh lẽo. Hơi sương còn lẩn khuất đâu đây.
Người đón bông tuyết rơi. Ánh mắt mông lung nhìn lên bầu trời mênh mênh trắng. Cành hoa xưa vẫn nắm trong tay.
Không tan.
Bình minh tuyết rơi. Bay lên bầu trời xanh sắc cỏ bốn cánh xa xưa.
Tôi vẫn chờ… Người trả lời về hạnh phúc…
Cảm thấy sự yên tĩnh.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét